“Người Đóng Thuyền” là câu chuyện về một tấm lòng đơn sơ, thiêng liêng được bồi đắp qua sự kết hợp kỳ lạ giữa hai thế hệ: một ông lão già nua, sống thui thủi bên bờ biển, chuyên nghiệp trong việc đóng thuyền và một cậu bé mồ côi, lạc lõng, thường xuyên bị bạn bè bắt nạt. Cuộc sống của ông lão là một chu trình đơn điệu: hàng ngày, bằng tay chai sạm nắng gió, ông khéo léo nâng những thanh gỗ thành những chiếc thuyền tinh xảo. Ông sống một mình, cô đơn êm đềm, nhưng ẩn sâu trong đó là một nỗi nhớ da diết về gia đình, về những giá trị đã mất. Một ngày nọ, ông gặp cậu bé mồ côi. Cậu bé, với đôi mắt buồn rầu, thân hình nhỏ nhắn nhưng mang sẵn nỗi chán chường của cuộc sống, trở thành điểm nhấn lóe sáng trong cuộc đời ông lão. Số phận đã dẫn dắt họ đến với nhau như một sự sắp đặt thần kỳ, tạo nên một mối quan hệ hỗ trợ, sẻ chia, giúp đỡ nhau vượt qua những khó khăn của cuộc sống. Sự xuất hiện của cậu bé làm dâng trào nỗi buồn, nhớ nhung những gì đã mất, nhưng cũng đồng thời xua tan đi phần nào sự cô đơn, mang lại cho ông lão niềm hy vọng mà ông đã lãng quên từ lâu.
“Người Đóng Thuyền” là một câu chuyện về tình người, về tình cha con được xây dựng trên nền tảng sự thông cảm, sẻ chia. Nó là ánh sáng ấm áp soi cho lòng người ta thêm lạc quan, tin tưởng vào tình yêu thương và sự bao dung giữa những con người ở chốn đời đầy bể khổ.